Tuesday, April 12, 2016

Ta đợi em

Tháng tư ... Buồn.

Ta đợi em hơn 40 năm
Nhọc nhằn đời vong quốc
Mẹ đợi em mõi mòn, khô nước mắt
Chị đợi em, đánh mất tuổi xuân thì
Đàn trẻ thơ từ lâu mất thơ ngây
Và đất nước thành nhà tù vĩ đại

Xưa 
Cha đàn, 
Mẹ hát
Đàn trẻ con đùa giởn dưới ánh trăng
Lúa lên bông thơm ngát, 
Mộng đến thật gần
Cuộc sống an lành
Cả miền Nam là một bức tranh.

Quê tôi, 
Biển hoà nhịp sống
Thuyền ai chở đầy yêu thương ?
Cát vàng reo vui, hớn hở
Đẹp sao trong tình quê hương !

Lối mòn vun đầy kỷ niệm
Bụi tre khúc khích bên đường
Tiếng súng nổ ran đâu đó
Lòng người chỉ có tình thương

Trường xưa, trẻ thơ vui đùa
Như đời không vướng sầu lo
Vô tư hái hoa, bắt bướm
Ép vào tập vở học trò.

Dân tôi muốn ăn thì ăn
Dân tôi muốn nói thì nói
Cũng một đời lam lũ
Ai cũng đầy niềm vui.

Ngày nay:

Vẫn bụi tre ven đường
Tiếng buồn bay muôn phương
Biển than đời cô quạnh
Gió cát cũng sầu vương

Trẻ thơ mất thơ ngây
Bỏ trường đi vào cuộc sống
Lọc lừa kiếm từng miếng ăn
Đời là những ngày vô vọng

Dân cũng đời lam lũ
Muốn ăn, không đủ ăn
Muốn nói, không được nói
Đời như bão nổi - lênh đênh

Bao giờ là mùa Xuân?
Sao em chưa chịu về ?
Bốn mươi mốt năm tan tác.
Bốn mươi mốt năm cơ đồ rách nát
Bốn mươi mốt năm đầy âu lo
Tự Do ơi Tự Do.

TL 4/2016